jeudi 29 décembre 2011

Le temps

Le temps passe
L’homme reste
Dans sa demeure
Des heures sans cesse,
La tête tourbillonnant
Les yeux rougis de colère.

Le temps passe
L’homme recherche
Dans ses mémoires
Une certaine perche
Qui sert d’appui
Sous la pluie mauvaise.

Le temps passe
L’homme regarde
Dans ses pensées
Des idées monter la garde
Dans de longues nuits
Empêchant de grands pas.

Le temps passe
La plume se sèche
Sur les feuilles jaunies.
Chante la chevêche
D’une longue haleine
Quel mauvais augure ?

Le temps passe
Qui peut saisir
L’enthousiasme
Et le plaisir
Des mains tremblantes
Des pieds chancelant dans le vide ?

Le temps passe
Qui rend possible
L’idéal de l’éveil de soi
Par les paroles inaudibles
Cachées derrière l’espace
De la haine, de l’amour, de la pitié ?

samedi 10 décembre 2011

Khóc Thiên nga

Lệ sầu thương tiếc bóng Thiên nga
Khung trời xanh biếc một thời xa
Khúc khải hoàn ca, ôi đã tắt !
Xuôi giòng ký ức nhịp cánh trường.

Thiên nga ơi, một thời ru mộng
Đã ban tặng muôn nẻo nhân gian
Tiếng hòa bình vươn mình kiêu hãnh
Sau hoàng hôn-đêm dài se lạnh.

Vụt tắt rồi ! tiếng hót thanh cao.
Giữa muôn chiều cô liêu khoảng lặng
Ta miên man mộng ước tìm về
Rơi hàng lệ tiếc đời Thiên nga.

samedi 3 décembre 2011

Không lời

Nếu ta ôm ấp một ước mơ
Mơ ước vụt xa trước vòng tay mở
Đưa vội bàn tay nắm chặt không gian,
Ôm trọn trong lòng những biến tan.
Ôi! điên cuồng hay lý trí
Có nghĩa gì cho lời biện minh?
Ôi! dày đặc, dày đặc và dày đặc
Những ánh mắt trừng trừng
Xuyên thấu không gian
Đâm qua kẽ hở cõi lòng biến tan,
Rọi sâu, xoáy muôn chiều lý lẽ.
Ta mở mắt
Dương cánh tay tắt lịm
Ngập ngừng trong nấc thở cuối cùng,
Thế giới biến tan!

Độc hành

Nàng thơ ơi! em vẫn còn hiện hữu

Giữa những ngày thu sương mù che phủ,

Trong hư không cho vô vọng mong chờ,

Nơi huyền siêu xa xôi và câm nín?

Tuổi ngây thơ lặng lẽ trong giấc mộng

Oán hờn em xóa cả hình bóng ta.