jeudi 29 décembre 2011

Le temps

Le temps passe
L’homme reste
Dans sa demeure
Des heures sans cesse,
La tête tourbillonnant
Les yeux rougis de colère.

Le temps passe
L’homme recherche
Dans ses mémoires
Une certaine perche
Qui sert d’appui
Sous la pluie mauvaise.

Le temps passe
L’homme regarde
Dans ses pensées
Des idées monter la garde
Dans de longues nuits
Empêchant de grands pas.

Le temps passe
La plume se sèche
Sur les feuilles jaunies.
Chante la chevêche
D’une longue haleine
Quel mauvais augure ?

Le temps passe
Qui peut saisir
L’enthousiasme
Et le plaisir
Des mains tremblantes
Des pieds chancelant dans le vide ?

Le temps passe
Qui rend possible
L’idéal de l’éveil de soi
Par les paroles inaudibles
Cachées derrière l’espace
De la haine, de l’amour, de la pitié ?

samedi 10 décembre 2011

Khóc Thiên nga

Lệ sầu thương tiếc bóng Thiên nga
Khung trời xanh biếc một thời xa
Khúc khải hoàn ca, ôi đã tắt !
Xuôi giòng ký ức nhịp cánh trường.

Thiên nga ơi, một thời ru mộng
Đã ban tặng muôn nẻo nhân gian
Tiếng hòa bình vươn mình kiêu hãnh
Sau hoàng hôn-đêm dài se lạnh.

Vụt tắt rồi ! tiếng hót thanh cao.
Giữa muôn chiều cô liêu khoảng lặng
Ta miên man mộng ước tìm về
Rơi hàng lệ tiếc đời Thiên nga.

samedi 3 décembre 2011

Không lời

Nếu ta ôm ấp một ước mơ
Mơ ước vụt xa trước vòng tay mở
Đưa vội bàn tay nắm chặt không gian,
Ôm trọn trong lòng những biến tan.
Ôi! điên cuồng hay lý trí
Có nghĩa gì cho lời biện minh?
Ôi! dày đặc, dày đặc và dày đặc
Những ánh mắt trừng trừng
Xuyên thấu không gian
Đâm qua kẽ hở cõi lòng biến tan,
Rọi sâu, xoáy muôn chiều lý lẽ.
Ta mở mắt
Dương cánh tay tắt lịm
Ngập ngừng trong nấc thở cuối cùng,
Thế giới biến tan!

Độc hành

Nàng thơ ơi! em vẫn còn hiện hữu

Giữa những ngày thu sương mù che phủ,

Trong hư không cho vô vọng mong chờ,

Nơi huyền siêu xa xôi và câm nín?

Tuổi ngây thơ lặng lẽ trong giấc mộng

Oán hờn em xóa cả hình bóng ta.

dimanche 20 novembre 2011

LỜI CUỐI NGÀY

Lời cuối ngày


Tôi viết những dòng này mang theo bao nỗi nhớ
những ngày xưa, những ngày yêu thương.
Tôi viết những dòng này với bao điều vấn vương
một thời thơ ấu tuổi đến trường.
Những con chữ nhảy múa, những con chữ nhiệm mầu
đưa tôi qua tuổi ngọc trào dâng khát vọng
Dắt tôi vào thế giới trải nghiệm đời mênh mông.

Tôi viết những dòng này cho bao nhiêu trái tim,
cho những kiếp đời hằn vết âu lo,
cho những hình hài héo mỏi đôi vai luôn trĩu nặng,
trên đôi chân mòn những gót giày.

Tôi viết những dòng này cho những cõi lòng mê say
để hiến dâng đời mình giữa những đổi thay,
để chắp những đôi cánh mềm mại cho ngày dài thử thách.

Tôi tặng những dòng này cho những ánh mắt
bao thăng trầm vẫn rạng ngời long lanh,
giọt lệ sau bờ môi rực rỡ,
toan lo một cuộc đời sương khói mong manh.

Tôi trao những dòng này trong tin yêu nhắn gửi
lớp tinh hoa vươn mình vượt sóng phù du
đời tươi đẹp nơi bóng hình rợp mát,
tỏa ngát hành trang muôn thế hệ.

Tôi dâng những dòng này xin kính chúc vạn tuế
cho tiên sinh, đồng bạn và muôn kiếp xa
vững lái con thuyền chập chùng nơi đất lạ,
bến bờ vẫy gọi trong ngàn vạn con tim.


Biên Hòa, ngày 20-11-2011

dimanche 6 novembre 2011

Hà Nội phố-Phan Vũ-mc Phạm Thanh Tùng.wmv

Po-ëte-en-qu-ête-en-moi

Po-ëte-en-qu-ête-en-moi

Caressez-moi de vos mains, de vos doigts et de votre bouche,
quand et où vous voulez :
car l’espace est infini et le temps indéterminé,
qui impliquent ma beauté, bannissant tous les préjugés.

Appelez-moi le pré-mot, l’im-mot, l’a-mot, le mot ou les maux...
pour vous servir intemporellement
avec les mélodies artificielle, réjouie, mélancolique, langoureuse... !

Embrassez-moi intimement dans votre manoir bien fermé !
Non ! Déclenchez d’abord vos réflexions en me regardant tendrement
avant de vous lancer sur moi comme un serpent !

Serait-il difficile de faire sortir de la résine transparente
pour me coller à votre essence ?
Soyez patient et continuez : je suis avide de douleur

Qui se cacherait confusément dans le bonheur, dans l’honneur
et dans la peur de tous ;
qui nous bercerait dans nos passions, nos désirs et votre fierté honteuse ;
qui vous inspirerait en me recourant pour être témoin
qui vous empêcherait d’aller plus loin !

Revenez sur moi, châtiez-moi ! Je vous exciterai intensément.
Prenez garde pourtant aux pièges vous amenant à une autre extrémité,
à la chute au sans-fond, dans le vide des non-sens !

Réchauffez mon cœur, allumez mes consonnes et voyelles,
Accompagnées de signes énigmatiques qui déchiffrent
l’ensemble de mes veines solides !

Dévorez mes voix !
Coupez les nœuds de ma jupe conventionnelle pour enfoncer votre plume !
Déchirez en plus le voile qui couvre faussement
la sordidité discursive et qui entrave votre accessibilité
à la lucidité, à une autre réalité !

Me voici béant,
accueillant,
confident,
transparent,
gracieux,
expressif
sensible,
communicatif,
intelligent
...

Je serais votre espérance dans ce monde accablant.



P.V.Quang. Le 6 novembre 2011