KHÓC BẠN
NGUYỄN THỊ MỸ TRÚC
Trong những giây phút đứng trước linh cữu Bạn và trước khi tiễn biệt Bạn đến nơi yên nghỉ cuối cùng và cõi vĩnh hằng xa thẳm, chúng tôi, những người bạn đồng học của Trúc vô vàn xót xa và thương tiếc Bạn.
Hình ảnh những năm Đại học của bạn hiện về với chúng tôi thật sâu đậm.
Một sinh viên chăm chỉ, một người bạn hiền hòa trong ánh mắt, trong cử chỉ, trong lời nói. Chính những nét đẹp đó đã tô điểm cho cuộc đời sinh viên của chúng ta, bạn và chúng tôi. Chính những nét đẹp đó đã hình thành nên những giá trị nhân văn nơi chúng tôi. Bốn năm Đại học bạn đã cùng chúng tôi chung sức chia sẻ con đường tương lai. Mười một năm rời xa mái trường, tương lai ấy là hôm nay. Tương lai ấy là hành trình bạn đang bước đi; chúng tôi cũng đang đồng hành cùng bạn.
Than ôi! Tuổi học đường chưa xa, thời thanh xuân còn đó với bao mơ ước đẹp giờ này chỉ là hư không!
Bạn thương mến!
Vực thẳm là kẻ thù luôn rình rập ta, thời gian của chúng ta có giới hạn. Chúng ta chỉ là những kẻ lữ hành của kiếp trần ai. Như tác giả của Thái Huyền đã viết:
"[Con người như] một vật lơ lửng trên bờ vực thẳm, được giữ lại bởi những sợi tơ mành của niềm hy vọng. Hy vọng nơi ai? Hy vọng nơi gì? Và co lý do nào để hy vọng? Nhờ biệt lệ nào được nâng đỡ như thế trong thời gian có giới hạn nhất định? Hay ta lại muốn cho thời gian kéo dài mãi, hay it ra còn lâu nữa mới chấm dứt? Bởi tính cách đột ngột của sự việc quá rõ ràng […]Tuy sự quên lãng những quy luật thường đi đôi với ảo tưởng. Dưới kia là vực thẳm âm u cuồn cuộn”
Bạn thương nhớ!
Bạn đã ra đi để trải nghiệm vực sâu âm u, bạn ra đi để lại niềm thương tiếc cho gia đình, cho người thân và cho chúng tôi, những người bạn của Bạn.
Trong những giây phút cuối trước linh cữu Bạn, trong ngôi nhà thân yêu của Bạn, nơi đang nghi ngút khói hương, với biết bao giọt nước mắt thương khóc và tình cảm sâu sắc dành cho Bạn, chúng tôi đại diện toàn thể lớp Ngữ văn Pháp khoá 1995-1999 thành khẩn bái biệt Bạn!